DC | Giải toán và hạnh phúc!

Sau 2 buổi học về thực thể loài người và sau nhiều lần va phải những trường hợp là lạ trong cách đối xử giữa người với người, em lần mò ngay đến quyển sách mình đang đọc dở "Làm sao học hết được nhân sinh?" của thiền sư Pomnyun. Trong lời tựa cuối của quyển sách, thầy có viết rằng:

"Ngày còn nhỏ, ta cho rằng chỉ cần trở thành người lớn thì mình sẽ hạnh phúc. Thời đi học, ta lại cho rằng chỉ cần vào đại học thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Chúng ta luôn chờ đợi ngày mai "chỉ cần tốt nghiệp đại học", "chỉ cần kết hôn", "chỉ cần sinh con". Chúng ta luôn hẹn ước với sau này và khổ sở chịu đựng ngày hôm nay. Từ trước đến giờ, chúng ta luôn nỗ lực như vậy. Thế rồi đến khi có tuổi, nhiều người bắt đầu băn khoăn "Mình có đang sống tốt không?""

Nỗi băn khoăn liệu mình đang sống như thế nào, đang làm được điều gì, có làm điều gì ảnh hưởng đến người khác không,... dường như không chỉ tồn tại khi ta có tuổi, em chợt nhận ra nó còn xuất hiện trong cả những khoảnh khắc mà tự dưng cuộc đời mình xuất hiện những người mà mình chưa biết làm thế nào để giải bài toán khó trong mối quan hệ giữa ta với họ! Mà khi có quá nhiều lo toan về hiện tại, dường như bản thân mình đều đang cảm thấy "khó mà hạnh phúc!"

GIẢI NHỮNG BÀI TOÁN KHÓ,

Vô tình hữu duyên ngay khi vừa đi học lớp EC đầu tiên về thực thể loài người với cô và các bạn xong, tối về nhà em đã nghe lỏm được 1 bài thuyết giảng Phật giáo từ chiếc tivi của mẹ, cũng xoay quanh việc con người tồn tại trên cuộc đời, thể trạng, thần sắc, phước đức của họ luôn được tác động bới quá khứ, vậy nên mới có những câu chuyện về nhân quả luân hồi. 

Em đã nhận ra điểm cốt lõi của những bài toán khó đều nằm ở việc cả 2 người chưa thật sự hiểu nhau - hoặc như cô Linh đã dạy trong buổi học: mình không thể hiểu được một người bởi mình chưa thật sự lao vào và khao khát tìm hiểu những gì xung quanh họ (quá khứ, hiện tại, tương lai). Đây là điều em tâm đắc nhất sau 2 buổi học, bởi trước đây em (và em nghĩ cũng sẽ có nhiều người ngoài kia) thường hay đưa những thiên kiến (bias) về người khác khi chỉ vừa gặp họ ở những tình huống hiện tại. 


Em muốn nhân bài tập hôm nay để nói về trải nghiệm vận dụng ngay kiến thức được học để giải "2 bài toán" xuất hiện trong cuộc sống tại DC của em, và dù có được hint lời giải từ trước của cô giáo, em vẫn chưa thể vận dụng tốt và "huhu". 

Sau buổi học thứ 2 vào thứ 5 mà cô giáo đã phân tích về phong cách nổi trội của những người Phân tích và Biểu cảm, em đã nhanh chóng nhìn đi nhìn lại thật kỹ để "rút kinh nghiệm" và chuẩn bị tinh thần áp dụng ngay vào cuộc gặp gỡ 2 thầy nhà mình để trao đổi về một dự án của team Marketing. Và cuối cùng em vẫn bị kỳ kỳ T.T vì chưa thể vận dụng được vào thực tế câu chuyện. Vẫn là với công thức cần phân tích thêm với người biểu cảm và khơi gợi sự hài hòa của người phân tích, nhưng em vẫn không thể nào phản ứng kịp khi nhận được phản hồi. Và em nhận ra một sự thật đau đớn rằng - ĐIỀU GÌ CŨNG CẦN LUYỆN TẬP VÀ THẤU HIỂU, chứ không chỉ áp dụng "công thức" ngày một mà được. 

Em nhận ra mình chưa biết và hiểu gì về 2 thầy, bởi cái em biết chỉ là một xíu trong công việc khi làm cùng chứ cũng chưa nhiều vì chưa làm cùng nhiều, còn lại những câu chuyện đi làm thiện nguyện bên ngoài DC của 2 thầy em chưa bao giờ hỏi đến. Tận hôm ấy, khi có cơ hội được ngồi lại và nói chuyện sâu hơn, em mới được nghe 2 anh chia sẻ thêm những trải nghiệm mới, rất hay và hữu ích. Khoảnh khắc ấy em nhận ra sự chuẩn bị trước của mình nom đã trở nên vô ích, nhưng em đã có thêm những câu chuyện có lẽ sẽ hữu ích cho những lần trò chuyện sau này cùng các anh, bởi lúc ấy em đã kịp nhớ đến bài học của cô giáo và nghiêm túc dành thời gian để tìm hiểu và quan tâm chân thành đến chia sẻ của người đối diện.


Đã được học và xem như có cơ hội thực hành, vậy nên em càng tin vào câu chuyện chỉ khi chân thành quan tâm thật sự, khao khát mong muốn một cách trong sáng, chủ động và nỗ lực hết sức để tìm hiểu một người mới chính là cách để giải những bài toán khó này trong cuộc sống. Chỉ khi nỗ lực như thế, bản thân mình mới cảm thấy mình đang sống xứng đáng và duy trì được những mối quan hệ đôi bên cùng thấu hiểu. Chỉ có như thế, chúng ta mới có thể có được cuộc sống tốt và hạnh phúc!

VÀ HẠNH PHÚC!

Câu chuyện làm thế nào để giải những bài toán khó trong mối quan hệ luôn và sẽ mãi là câu chuyện muôn thuở của em (và của cả mọi người) chỉ cho đến khi bản thân mình có cái sự mà như cô giáo có nói, chính là sự háo hức đi tìm hiểu một cách thông hiểu mọi vấn đề! Và để có thể làm được điều đó, em nghĩ bản thân em cũng sẽ vận dụng nó lên chính mình. 

Khi đã nhận ra quá khứ - hiện tại - tương lai đều sẽ tác động lên cách mình nhìn người khác và đánh giá, giải toán với họ; thì đó cũng chính là cách người ta nhìn bản thân mình và đánh giá mình, em quyết tâm để trước nhất là hoàn thiện mình, song song đó là hoàn thiện luôn cả cách mình nhìn người khác - và cách em làm chính là hãy nhìn vào bản thân mình như thể mình đang đánh giá người khác vậy. Hãy thật sự khát khao tìm hiểu xem mình muốn gì, lý tưởng của mình là gì, nghiêm túc dành nhiều thời gian cho bản thân, xem bản thân mình cũng là một thực thể "bài toán khó" để không ngừng luyện tập và chiêm nghiệm. Đồng thời cũng không quên làm điều đó mỗi ngày với những mối quan hệ xung quanh mình. 



Bởi những bài toán khó trong cuộc đời em còn quá nhiều (vì em vẫn đang chưa thể khao khát tìm hiểu mọi khía cạnh của một con người mà chỉ đang tìm hiểu về những gì mình thích), và mình chỉ đủ tư cách nói về những điều về thực thể con người khi hiểu về bản thân, vậy nên em sẽ nỗ lực sống thật tốt và hạnh phúc, bằng chính mình và bằng những mối quan hệ xung quanh. Chỉ khi giảm thiểu được những bài toán khó xuất hiện trong cuộc sống này xuống mức "hiếm", em tin chúng mình mới có thể vui vẻ thực sự, và tận hưởng thực sự cuộc sống này ạ.

LỜI KẾT!

Quá khứ không thể thay đổi, và điều may mắn của em và của các học sinh lớp tụi mình là đã biết được ta không thể rũ bỏ quá khứ, nó vẫn sẽ theo và luôn tồn tại song hành cùng chúng ta dưới nhiều hình dạng khác nhau. Vậy thì đừng nuối tiếc và đừng nghĩ mãi về quá khứ nữa nhé, bởi thiền sư Pomnyun cũng đã nói trong quyển sách của ông ấy: 

Chúng ta thường mải miết chuẩn bị cho hạnh phúc đến tận khi lìa đời và thường ra đi mà chẳng có một lần được hưởng hạnh phúc. Chúng ta không cần chuẩn bị gì hết. Chỉ cần hạnh phúc ngay bây giờ là được. Đừng chuẩn bị để có được hạnh phúc, mà hãy hạnh phúc từ ngày hôm nay. Muốn hạnh phúc, ta phải đảm bảo hạnh phúc bắt đầu từ chính mình chứ không phải là ai khác!"


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

CÁI TÔI CỦA TA

Ta đang sống vì mình, hay vì ánh nhìn của người khác?

DC | Sau một "Lời cảm ơn"!